1. Tình duyên vụn [Em] vỡ
Ai thấu cho [Em] chăng những sầu đau trở nên mặn [Em] đắng
Mòn mỏi trông [D] theo bóng người mình yêu thương [D] nhất
Biết yêu nhau là [C] đau, biết gặp nhau là [G] sầu
Biết rời xa là [Bm] nhớ
2. Tìm vui duyên [Em] mới
Có lẽ ai [Em] kia hơn là tôi trắng tay nghèo [Em] khó
Một áng mây [D] cao hỏi lòng mình sao với [D] tới
Lỡ yêu nên đành [C] thôi, dẫu rằng yêu một [Bm] mình
Vết tình khắc trọn [Em] đời
ĐK:
Ngã [D] nghiêng đêm đông nhớ [C] ai
Thân liễu trang [Em] đài hỡi dung nhan chìm [Bm]đắm
Nhạc tình thiên [Am] thai, chỉ đau thêm cõi [Em] lòng
Thầm qua đây những [C] nỗi nhớ triền [Bm] miên
Nhớ người [Em] yêu.
3. Nợ duyên xin [Em] gánh
Cho đến mai [Em] sau khi mà ta đã thôi nhịp [Em] thở
Lạnh giá canh [D] thâu gửi tình mình một lần [D] cuối
Sẽ thôi không chờ [C] mong, chẳng còn những hận [Bm] sầu
Gói vào nơi tim [Em] mình.