1. Anh muôn hỏi tại [C] sao? Gặp [E7] nhau mình hay cãi [Am] vả
Có [D] phải anh không còn [Am] yêu, nên mỗi [D] khi hai đứa gặp anh ơ [Am] thờ
Để [E7] em luôn ngóng [Am] chờ
Trên con đường ngày [F] xưa, mưa [G] rơi em khóc [C] thầm
Xin em đừng có [Am] buồn, anh lỗi hẹn vì lo nương [E7] rẫy.
2. Em chớ hiểu lầm [C] anh, tình [E7] trao về em tất [Am] cả
Trót [D] đã yêu nhau thì [Am] xin, anh đừng [D] quên bao kỉ niệm êm [Am] đềm
Từ [E7] khi chung mái [Am] trường
Chung con đường ngoại [F] ô bao [G] nhiêu năm ước [C] hẹn
Tim anh luôn giữ [Am] vẹn một mối tình ngàn năm son [C] sắc
Chắc em cũng [Am] hiểu, anh [E7] yêu em nhiều bao [Am] nhiêu.
ĐK:
Nhiều như nươc ngoài [Dm] sông, như [E7] lúa xanh trên [Am] đồng
Nhưng [G] em thấy sao trong [Em] lòng
Cứ lo [Am] sợ tình mình phôi [F] phai
Nên [G] em mới hay nghi [Em] ngờ
Anh bây [E7] giờ quên rồi người [Am] ta.
3. Em gắng đợi mùa [Am] sau, mẹ [E7] cha trầu cau sính [Am] lễ
Chớ [D] để em đây chờ [Am] mong cho tuổi [D] xuân năm tháng vội phai [Am] tàn
Tình [E7] duyên em lỡ [Am] làng
Anh vội vàng sang {G] ngang, em [Am] khóc than một [D] đời
Anh hứa không xa [Am] rời, yêu em hoài và yêu em [C] mãi
Mãi [E7] một mình em [Am] thôi.