Hồng phai duyên [Am] tan, trăng sầu thương nhớ tình nhân thế [G] đâu còn
Lối mòn nhân [Em] gian, ngàn trùng mây mình em đấy [C] thôi
Lẻ loi, cô [Am] đơn, trên đường xưa vắng bóng ai [G] cười
Ái ân không [Em] phai nhung nhớ, thân xác như đồng cỏ [Am] hoang.
T-ĐK:
Đặt niềm tin quá [Am] nhiều, cũng chỉ vì quá [G] yêu
Mái tranh nhà liêu [Em] xiêu, sao giữ nổi một [C] người
Cứ ngỡ thiên thu chung [Am] lối, sao hôm nay anh vội cách [G] xa
Thị thành xa hoa đã [Em] hơn giấc mộng một vùng quê [Am] nghèo.
ĐK:
Đò xa [Am] bến, người ra đi
Chẳng lưu [G] luyến, chẳng còn muốn tương phùng
Thân héo [F] hon, em vẫn luôn bao [G] dung
Em trọn [C] kiếp, tình [E7] vương.
Dù mai [Am] sau, thành dĩ vãng
Đằng chân [G] mây, em nhớ anh tím trời
Đem nhớ [F] thương, che lấp đi cô [G] đơn
Khóc biệt [C] ly.
RAP:
Còn đâu [Am] nữa câu dân ca, ai bên sông buông dài mái tóc
Còn đâu [G] nữa, những chiều tà, ta trên đồng vui cùng lúa thóc
Ai đi [Em] xa bỏ lại chân tình, để đàn ông bỏ giàn thiên lý
Mang [C] theo bao nhiêu nỗi niềm của chàng nông dân theo lời hoa mị.
Tiếc làm [Am] chi một người không còn chung suy nghĩ
Tiếc làm [G] gì người rời thuyền tình bỏ bến mà đi
Kỷ niệm [Em] xưa bay theo làn gió, giấc mộng vàng cũng hóa thành tro
Biết bao [Am] nhiêu hẹn thề năm đó, giờ khuất theo bóng dáng con đò.
Hò là hò [Am] ơi, con nước trôi về đâu
Bìm [G] bịp vương tình sầu bay khắp chốn tìm nhau
Cảm [Em] xúc trong hồng cầu trôi lên đênh không bến đậu
Nơi [C] gấm nhung nhà lầu nỗi niềm em ai thấu.
[Am] Phương trời êm ấm em có nhớ những ngày xưa
Đôi ta chung [G] bước ra đồng cho dù nắng cháy ngày mưa
Yêu nhau chẳng [Em] có bạc vàng xây tình duyên bằng lời hứa
Dừng chân nghĩ [Am] lại khi mang phận nghèo thì tâm chung thủy củng bằng thừa