1. Ngày [C] xưa đã trôi qua, theo [Em] năm tháng
Chỉ [F] còn là ký ức [G] thôi, buồn [F] không?
Ngày [F] đó mình đã từng [G] là, của [Em] nhau chẳng xa [Am] rời đâu
Anh cứ [F] ngỡ rằng, người [Fm] em yêu, là [G] anh.
2. Buồn [C] trôi theo những cơn gió, [Em] mùa đông
Lạnh [F] lẽo bủa vây những vết[G] thương xót xa [C] trong lòng
Là [F] khi xuống phố [G] chiều tà, là [Em] khi đón đưa [Am] người qua
Vậy mà [F] giờ, chẳng [Fm] có ai ngoài [G] anh
ĐK: Chẳng có nỗi nhớ [F] nào hơn là [G] nỗi nhớ [C] em
Chẳng còn đau xót [F] nào, buồn [G] hơn khi em bên [C] ai
Hạt mưa rơi ướt [F] vai trôi [G] theo, từng kỷ [Em] niệm
mà anh vun [Am] đắp bao [F] ngày, chỉ Fm] là kỷ niệm đơn [G] phương.
Là bạn thôi cũng [F] được, miễn là [G] em an [C] vui
Chẳng cần phải ở [F] bên mới là [G] yêu phải [C] không?
Ngọn đồi chỉ ngắm [F] nhìn mặt trời [G] nhưng nó chẳng [Em] thể chạm [Am] vào
[F] Chỉ cần nắng chiếu [G] tới, nơi [C] đây.
3. Lặng [C] im cuối góc phố, trộm [Em] nhìn em
Gửi [F] vào làn gió cuốn [G] theo, chút [C] thương
Một [F] chút vương vấn [G] nhẹ nhàng, một [Em] chút ký ức [Am] người mang
Đừng nhìn [F] lại, hạnh [G] phúc sẽ luôn [C] chờ người.
* Và [F] khi cơn giông chợt [G] đến, cũng là [Em] lúc mặt trời khuất [Am] xa
Và [F] khi em chẳng hạnh [G] phúc vẫn còn anh [C] mà
Vì [F] anh chẳng phải người [G] em ước mơ, nên [Em] chẳng thể nào níu [Am] lấy
chỉ còn [F] biết nhìn từ phía [G] xa khuất [Am] xa.
Chìm vào trong giấc [F] mơ, nơi mà [G] anh có [Am] em
Chẳng cần phải ở [F] bên mới là [G] yêu
[Am] Ngọn đồi chỉ ngắm [F] nhìn mặt trời [G] nhưng nó chẳng [Em] thế chạm [Am] vào
[F] Chỉ cần nắng chiếu [G] tới, nơi [C] đây, [F] chỉ cần anh thấy [G] em an [C] vui.