1. Duyên đã không [Am] nợ thôi [E7] mình phải đành xa [Am] nhau
Thà người đừng [Dm] yêu yêu rồi đau [C] khổ để mình anh đắng [E7] cay
Em đừng níu [F] kéo để tim này đừng đợi [C] chờ
Dù người ra [Am] đi mà lòng anh quặn [Dm] đau xót [E7] xa cũng vì [Am] thương.
2. Cũng do anh [Am] nghèo để [E7] rồi người bước sang [Am] ngang
Tình mình chẳng [Dm] duyên không nợ không [C] đến được với [E7] nhau
Nên đành xa [F] cách duyên số ta duyên chẳng [C] nợ
Nhìn người ra [Am] đi mà tim anh thật [Dm] đau nhớ [E7] thương bao ngày [Am] qua.
ĐK:
Tình có ngờ [Dm] đâu em vội bước bên sang [Am] giàu
Đời có ngờ [G] đâu đời anh [F] trắng tay cơ [C] hàn
Ngày mình yêu [Am] nhau ai ngờ mình xa [C] cách
Tình đến vội [Dm] đi là duy [E7] nhất chỉ một [Am] lần
Tình sẽ là [G] chi mà dối gian để làm [C] gì
Thà người đừng [Am] yêu cho cuộc tình dở [Dm] dang
Tiếc [E7] cho chẳng nợ [Am] duyên.
3. Bởi ta yêu [Am] vội bây [E7] giờ mình chẳng còn [Am] nhau
Mình chẳng hiểu [Dm] nhau không chung một [C] lối thì đường ai nấy [E7] đi
Cố gắng bước [F] đi để ta quên đi một [C] người
Một người anh [Am] yêu số phận mình chẳng [Dm] duyên nhớ [E7] mong chỉ vậy [Am] thôi.