Ranh giới là [Em] gì mà sao mong manh đến thế
Hơi thở, hơi thở [Am] ơi, sao chẳng thể quay [D] về
Trong cơn [G] mê em có nghe con trẻ [B7] gọi
Mạnh mẽ lên nào cùng vượt ranh giới nhé [Em] em.
[Em] Ôi, ranh giới mong manh, mong manh như ngọn cỏ
Có bàn [Am] chân, bàn tay thoăn thoắt giữ [D] gìn
Có đôi [G] mắt thẫn thờ lúc cười, lúc [C] khóc
Có trái [B7] tim blouse trắng dỗ [Em] dành.
[Em] Ôi ranh giới mong manh, mong manh như sợi [Em] chỉ
Giành giật từng [Am] giây không lúc nào ngưng [G] nghỉ
Những chiến sĩ tuyến đầu đối mặt hiểm [B7] nguy
Sẵn sàng hy sinh vì nụ cười hạnh phúc bình [Em] yên.
[Em] Em đã từng đứng giữa lằn ranh
Em đã từng đi qua được [G] mất
Em đã từng giành trong hy [Am] vọng
Mạnh mẽ lên [B7] nào, sẽ qua hết chông [Em] chênh.
Rồi mai [Em] này con sẽ lớn lên
Giữa yêu [Am] thương, bao dung, bình [D] dị
Con đừng quên những anh hùng chiến [G] sĩ
Đã ươm [B7] mầm cho sự sống hồi [Em] sinh.