1. Ngày dần [Em] trôi màn chiều ngàn nơi
Mây lang [E7] thang về phía chân [Am] trời
Bờ sông xưa có còn trông [D] mong
Thương cánh buồm hun hút ngàn [G] khơi. [B7]
Ngày dần [Em] qua chiều buồn tàn hơi
Nghe con [E7] tim thổn thức bao [Am] lời
Niềm riêng [D] tư dâng cao chơi [C] vơi
Tình còn [B7] không hay đã xa [Em] xôi.
ĐK:
Thuyền lênh [D] đênh nơi miền trùng [G] khơi
[B7] Người nghe chăng câu vọng à ơi
Thênh [Em] thang từ miền xa biển [Am] trời
Mênh [D] mông lời thiên thu rã [G] rời
Nhắn nhủ bao niềm chưa [B7] vơi.
2. Chiều giăng [Em] tơ từng hạt sương rơi
Lạnh bờ [E7] vai dạ cũng rối [Am] bời
Người về đâu nhắn dùm tôi đôi [D] câu
Mơ ước về chốn cũ xa [G] vời. [B7]
Đan ai [Em] ngân tơ chùng buông lơi
Hàng cây [E7] nghiêng trong gió rạc [Am] rời
Chiều phai [D] phôi theo hoàng hôn [C] rơi
Đêm xuống [B7] dần sầu mãi không [Em] vơi.