HÌNH NHÂN CỎ (Hamlet Trương) – Hà Thanh Xuân – tone [F#m]
1. [F#m] Cuộc đời buồn chán thế sao mình [C#m] không đến đây gần hơn
Tựa sát [Bm] vai cho lòng nhẹ [E] vơi niềm cô [A] đơn
[F#m] Loài người thì gian dối riêng em [C#m] không dối gian nửa lời
Ấp [Bm] ôm người dịu dàng đêm [C#m] nay, đêm tuyệt [F#m] vời
2. [F#m] Này người tình nhỏ bé hãy ôm [C#m] em trong vòng tay ấm
Thân em [Bm] nhẹ nhàng tựa hình [E] nhân bằng cỏ [A] úa
[F#m] Thì thầm lời muốn nói bên tai [C#m] anh tiếng yêu rạng ngời
Em bằng [Bm] lòng là của riêng [C#m] anh một [F#m] đời.
T-ĐK:
Ngoài [D] kia nhân thế nói về [C#m] em với anh những gì
Đừng quan [Bm] tâm, hãy [E] nghe lời trái tim [A] anh
Bờ [D] môi quyến rũ, như liễu [C#m] buông bên hồ sang xuân
Có em [Bm] rồi đời buồn anh bỏ sau [C#7] lưng.
ĐK:
Hãy đến đây [F#m] với em đi đừng đắn đo [C#m] nữa làm gì
Hãy đến đây [Bm] với con tim [E] đừng nghe theo lý [A] trí
Hãy đến đây [F#m] với em đi Hãy sống vui [C#m] với xuân thì
Trời sáng em [Bm] tan thành sương [C#m] lòng anh có vấn [F#m] vương.
ĐỒNG SÀNG DỊ MỘNG (Hamlet Trương) – Quỳnh Vi – tone [Gm]
1. [Bb] Đêm dần trôi, riêng mình [F] em mà thôi
Em [Cm] khóc em cười, thì [F] anh cũng đâu nghĩ [Bb] tới
[Gm] Anh còn đang mơ về [Dm] ai xa xôi
Cùng chăn [Cm] gối, nhưng giấc mơ [Dm] mỗi người một [Gm] nơi.
2. [Bb] Em là ai, trong đời [F] anh hôm nay
Em [Cm] nói bao lời, người [F] xem tựa như gió [Bb] bay
[Gm] Hay là em nhẹ nhàng [Dm] buông đôi tay
Để anh [Cm] với hình bóng anh [Dm] ngày đêm trông [Gm] ngóng.
ĐK1:
Từng ngày em [Gm] sống với một trái tim khô cằn [Dm] những yêu thương
Anh nào [Cm] hay, anh đâu [F] biết, chẳng vấn [Bb] vương [D7]
Tình yêu anh [Gm] trao với những khát khao êm đềm [Dm] buổi ban đầu
Giờ đành [Cm] như là con [D7] nước trôi qua [Gm] cầu.
ĐK2:
Làm sao em [Gm] sánh với ai đó bên anh cùng [Dm] những ngọt bùi
Chẳng lụa [Cm] là, không son [F] phấn, nhưng em yêu [Bb] người [D7]
Một ngày nào [Gm] đó, có một phút giây anh tỉnh [Dm] giấc quay đầu
Để nhận [Cm] ra em vẫn [D7] còn ở phía [Gm] sau.