1. Người về người đi, chiều vắng mưa [Dm] bay
[A7] Sài Gòn vào thu, hàng me lá [Dm] rơi
[Gm] Người đi lòng trong héo [Bb] hắt
Người [Dm] về buồn trong chiếc [Bb] bóng
Đôi [Edim] tim hoang lạnh xót [A7] xa.
2. Đường về chiều mưa, vàng lá thu [Dm] rơi
[A7] Người về người đi, lạnh buốt con [Dm] tim
[Gm] Nụ hôn vội trao đắm [Bb] đuối
Hẹn [Dm] ngày tình yêu mở [Bb] lối
Vì [A7] đời còn đắm trong miệt [Dm] mài.
ĐK:
Người [Dm] đi mãi mang theo một [Gm] mối tình si
Người [A7] về vẫn ôm trọn một mối tình [Dm] say [D7]
Ngọc [Gm] ngà làn môi [Bb] ấy ,mái tóc [C] huyền, bờ mi [F] ngoan
Để [Gm] rồi con tim thổn [A7] thức,
Như kiếp nào ta trông thấy [Dm] nhau.
3. Sài Gòn vào thu, chiều mưa nhớ [Dm] ai
[A7] Nữa hồn buồn giăng, đêm thanh vắng [Dm] xa
[Gm] Đời còn đi trong ngõ [Bb] tối
Miệt mài [Dm] men theo khắp [Bb] lối
Hai phương trời [A7] rộng, mong tình mãi lên [Dm] ngôi.