1. Hạnh [Am] phúc là khi được [G] nghĩ về em trong mỗi [C] lúc
Hạnh [F] phúc là khi anh [G] biết yêu thương em [Em] trao sẽ chẳng đổi [Am] thay [F] [E7]
Dù [Am] mai lìa xa thì [G] em hãy tin nơi chốn [C] cũ
Tình [F] anh vẫn luôn dõi [G] theo bước chân em [Em] đi không hề lẻ [Am] loi.
ĐK:
Hạnh phúc là [F] khi anh trông thấy [G] em [Em] trao giấc mơ tình [Am] yêu
Để anh còn [Dm] biết yêu thương [G] nơi trái tim đã [C] nhiều hư hao giữa [Am] đời
Và ngày bình [F] yên khi anh có [G] em [E7] quên đớn đau ưu [Am] phiền
Để ta chợt [Dm] thấy yên vui giữa [E7] đời mệt nhoài em [Am] ơi.
2. Hạnh [Am] phúc là khi dù [G] ta gặp nhau anh vẫn [C] nhớ
Hạnh [F] phúc là khi anh [G] thấy mắt em lung [Em] linh ngọn lửa tình [Am] yêu [F] [E7]
Ngày [Am] không bình yên thì [G] em về đây mang ấm [C] áp
Và [F] anh cầu mong mang [G] hết nỗi đau riêng [Em] anh chỉ một mình [Am] thôi.
ĐK:
Hạnh phúc là [F] khi anh trông thấy [G] em [Em] trao giấc mơ tình [Am] yêu
Để anh còn [Dm] biết yêu thương [G] nơi trái tim đã [C] nhiều hư hao giữa [Am] đời
Và ngày bình [F] yên khi anh có [G] em [E7] quên đớn đau ưu [Am] phiền
Để ta chợt [Dm] thấy yên vui giữa [E7] đời mệt nhoài em [Am] ơi.
* Và anh [Dm] biết hạnh phúc [Am] đã bắt đầu [F] khi tình cờ, ta gặp [E7] nhau, ngày [Am] nào.