1. [G] Hôm nay thật khác
Tinh mơ tôi thức dậy thật [Bm] sớm
[Em] Cuộn mền và gối vươn vai để lấy hơi thật [Cm] sâu.
Giờ đi [G] đâu cũng thấy đông người
Đến lúc chỉ mong sống xa [Bm] thành phố
Tìm về [Em] nơi hoang sơ yên bình
Quên đi tôi đã sống thế [Cm] nào. [G]
ĐK:
Chơi vơi đứng [G] giữa cuộc đời
Cô đơn không [D] muốn về nhà
Chờ mong ai [Am] nắm tay tôi sẻ chia và
Động lòng khi tôi [Cm] khóc. [D]
Gió mát xua [G] tan lo âu
Non xanh che [D] hết muộn sầu
Là nơi tôi [Am] muốn dừng lại
Nơi tồn tại thật lòng và cảm [Cm] thông. [D]
2. Đời người không những [G] ngắn ngủi và chóng tàn
Chỉ còn mình với [Bm] chiếc bóng của chính mình
Muốn hét lên những ngại [Am] ngần
rồi biết chẳng có ai [D] nghe
lòng càng thêm chông [G] chênh. [D]
” I’m [G] fine! Dont worry!” (Thật ra là cô đơn)
” I Am not [Bm] Okay” (Lâu ngày tâm hồn trở nên trống rỗng)
Chẳng tìm ra chân [Am] tình
Khiến người ta chỉ còn một thế [D] giới hời hợt vô [G] tâm.
ĐK:
Chơi vơi đứng [G] giữa cuộc đời
Cô đơn không [D] muốn về nhà
Chờ mong ai [Am] nắm tay tôi sẻ chia và
Động lòng khi tôi [Cm] khóc. [D]
Gió mát xua [G] tan lo âu
Non xanh che [D] hết muộn sầu
Là nơi tôi [Am] muốn dừng lại
Nơi tồn tại thật lòng và cảm [Cm] thông. [D]
* Sẽ có những [A] lúc nặng lòng
Như băng qua [E] suối ngược dòng
Đừng buông xuôi [Bm] giữa đêm đông
Chút nữa thôi là mặt trời rực [Dm] rỡ. [E]
Cố gắng nuôi [A] hy vọng rằng:
“cô đơn đâu [E] phải cả đời!”
Thời gian dẫu [Bm] muốn trêu tôi
Bắt tôi đợi duyên trời, đợi rất [E] lâu
Không sao tôi [A] vẫn tự mình yên bình.