1. [C] Cuối cùng mỗi cố gắng đều [Bm] là vô nghĩa
Tình [C] cảm ngần ấy năm [D] có lẽ đến vậy [G] thôi
[Am] Anh đã buông bỏ [B7] rồi dù em [Em] yêu nhiều đến [A7] nỗi
Đánh mất [Am7] chính bản thân đánh mất [D] cả tuổi xuân.
2. [C] Người ta thường nói có lẽ do [Bm] người đến sau
Là [C] người được yêu và [D] được trân trọng nhiều [G] hơn
Em [Am] không thể sánh với người [B7] mà giờ đây [Em] anh xem là tất [A7] cả
Trong tình [Am7] yêu này em như đã thua cuộc [D] khi anh chọn cô ta.
ĐK:
Anh ta bỏ em [G] rồi trong một chiều mưa rơi
Những nỗi [Em] buồn mong cơn mưa hãy cuốn trôi
Chẳng sợ ướt [C] vai vì khi ngoảnh [G] lại
Lòng em từ [Am7] lâu đã ướt đẫm [D] rồi.
Anh ta bỏ em [G] rồi nói buông tay là buông thôi
Hóa ra [Em] người không được yêu nổi chính là
Là người thứ [C] ba của người thứ [G] ba
Em không thể [Am7] làm gì khác nữa [D] rồi anh [G] ơi.
3. [C] Có phải em yếm mềm nên [Bm] chẳng giữ nổi
Người [C] em yêu nhất và [D] mất cả người bạn [G] thân
[Am] Không thể than trách [B7] ai vì tình [Em] yêu đâu nào có [A7] lỗi
Lỗi của [Am7] ai thì cũng vậy thôi bởi giờ [D] đây anh đã thay đổi.
* [C] Không tự cách để [D] hỏi anh đang ở [Bm] đâu đấy
Người nào [Em] hay thấy anh cùng [Am7] người ấy làm [C] tim em đau biết [D] mấy.