1. Nơi dương [Em] gian trong cõi địa [C] đàng
Nơi biển người mỗi kiếp vương [Am] mang
Ngày đến [D] đây tay trắng cơ [G] hàn
Khi đi [B7] về như ngày mới sang.
Ai sinh [Em] ra làm kiếp con [C] người
Khi chào đời không khóc i [Am] a
Rồi đến [D] khi răng, tóc phai phai [G] tàn
Giàu như [B7] nghèo có gì khác [Em] nhau.
ĐK:
Về lại với [C] đất cho [E7] ta thành khói [Am] than
Vào cõi hư [B7] không, tim ta [Am] có còn mộng [B7] ngàn
Thân thành bụi [C] cát tan vào hư [Am] vô
Ta còn đến [D] đây vào [B7] cõi địa [Em] đàng.
2. Ai sinh [Em] ra trong cõi ta [C] bà
Không một ngày đau khổ thương [Am] đau
Nên ta [D] xin thoát khỏi kiếp [G] người
Cho ta [B7] là hạt cát bụi tro.
Nhưng khi [Em] sinh làm kiếp con [C] người
Nên cho đời bao nỗi yên [Am] vui
Không hơn [D] thua ganh ghét trong [G] đời
Khi lìa [B7] trần tay trắng mà [Em] thôi.