1. Ngày thơ [Em] bé ắt hẳn người cũng đã [Bm] nghe
Chuyện xưa [C] cũ qua tiếng [D] thở dài của [G] mẹ
Nàng Bạch [Em] Tuyết vốn tưởng rằng đã chết [Bm] rồi
Cớ sao [Am] rơi ra miếng [Bm] táo ở đầu [Em] môi.
2. Chuyện cổ [Em] tích vốn dĩ đơn giản thế [Bm] thôi
Người tốt [C] sẽ mãi mãi [D] luôn không có [G] tội
Màu xám [Em] chẳng tồn tại ở thế giới [Bm] này
Có hay [Am] chăng chỉ đen [Bm] với trắng mà [Em] thôi.
ĐK:
[Am] Có biết [D] bao nỗi [Bm] đau giấu sau mây [Em] hồng
[Am] Ai nghĩ thử xem [D] Cám tổn thương hay [G] không [Am] [Bm]
[C] Này Lọ Lem [D] ơi chợt lỡ [Bm] mai chẳng còn xinh [Em] đẹp
[Am] Đường hẹp có mấy [Bm] ai bước cùng [Em] không.
* Ngày thơ [Em] bé ắt hẳn người cũng đã [Bm] nghe
Chuyện xưa [C] cũ qua tiếng [D] thở dài của [G] mẹ
Để không [Em] lớn người sẽ nhận ra chính [Bm] là
Thế giới [C] này vốn dĩ chẳng [Bm] có trời [Em] hoa.