Ngủ đi [F] em ngoài đời đầy giông [Am] bão
Em trú [Dm] mình giữa cái rét mùa [C] đông
Ngủ đi [D7] Em cho đôi má thêm [Gm] hồng
Em say [C] giấc trong cơn huyền [A7] mộng [C]
Ngủ đi [F] Em ngày mai trời bớt [Am] rét
Ngày mới [Dm] chào với tiếng “Nam [C] Mô”
Cho Em [D7] quên bao “vọng tưởng” hư [Gm] vô
Bởi thế [A7] gian đầy hư ảo cuồng [Dm] phong
Ngủ đi [F] em cho quên đi phiền [Am] não
Đừng đắm [Dm] chìm bởi những pháp “hữu [C] vi”
Ta buông [D7] đi tam độc tham sân [Gm] si”
Để từ [F] đó “niết [A7] bàn” sinh [Dm] khởi.
Để từ [Bb] đó em thả hồn rong [Gm] ruổi
Mây đưa [Dm] em về nơi [A7] ấy xa [Dm] xôi
Rồi từ [Bb] đó em vượt qua chướng [Gm] ngại
Em đã thấy [A7] mình hiện khắp muôn [Dm] nơi.