Giảm (b)
[Em]
Tăng (#)
1. Chiều nào ba mất [Em] đi không một câu giã [C] từ [Em]
Con khóc thương vô [Am] bờ, [D] lệ hoen ướt [G] mi
Lòng [D] con như nát [B7] tan, nhớ thương ngập lối.
2. Chiều nay khi lớp [Em] tan, con chờ ba đón [C] về [Em]
Nhưng khóc sao cho [Am] vừa [D] vì con đã [G] hay
Từ [D] nay trên bước [B7] đi bóng con âm [Em] thầm.
ĐK:
Nghẹn ngào chợt [Am] nhớ đến dĩ vãng thuở xa [D] xưa
Kỷ niệm đau [G] đớn [Em]
Một chiều người [Am] ra đi không nói tiếng chia [B7] ly
Xót xa lòng [Em] con.
3. Từ đây trong giấc [Em] mơ mong chờ ba trở [C] về [Em]
Nghe tiếng sương tan [Am] chiều [D] biền biệt khói [G] mây
Lệ [D] vương lên mắt [B7] cay nhớ thương ba [Em] nhiều.