1. Rồi một [Am] hôm tôi chợt nhận ra
Người cha thân [Dm] yêu đã lìa [G] xa nghìn [Am] trùng
Một cành [F] hoa đem về tặng cho [G] cha
Nhưng còn đâu [C] nữa cha yêu thương [E7] ơi!
Một mình [Am] con bên mộ phần cha
Còn đây bao [Dm] nhiêu những [G] điều chưa tỏ [Am] bày
Tình thương [F] cha như dòng sông bao [G] la
Con còn che [C] dấu cha [E7] ơi, cha [Am] ơi!
ĐK:
Từ [A7] ngày cha vắng [Dm] xa
Lòng [G] con đây mỗi [C] khi
Vẫn [E7] như trời đông [Am] giá
Ngoài [A7] hiên thôi nắng [Dm] lên
Nhìn [G] ra con phố [C] dài
Người [G] đi hồn tê [E7] tái.
2. Rồi một [Am] hôm con về đường xa
Cầm hoa trong [Dm] tay, đoá [G] hồng tươi đậm [Am] màu
Lòng rưng [F] rưng chưa một lần con [G] đem
Đoá hồng trao [C] đến khi cha còn bên [E7] con.
Rồi từ [Am] nay hoa hồng sẽ mãi
Dành riêng cho [Dm] cha tấm lòng [G] con còn [Am] lại
Dầu chia [F] xa cha đầy trong tâm [G] tư
Con hằng ghi [C] dấu, cha [E7] ơi, cha [Am] ơi.