[C] Phố vắng thênh [Dm] thang, mình [C] anh bước lang [Dm] thang
Để [G7] rồi nhìn xung quanh anh chẳng [C] thấy em
[C] Phố cứ mưa [Dm] rơi, rơi [C] ướt khoé mi [Dm] tuôn
Anh [G7] đang, đang khóc vì một [C] người.
Yêu [C] thương bao năm như thế chẳng thể [G] nào giữ em được lâu
Anh yêu em hơn tất cả nhưng em [Am] vội quên mau
Thôi [C] anh gom hết kí ức để rồi [G] em sẽ lãng quên
Anh sẽ bước đi hoài để rồi quên [C] hết.
Anh biết anh sẽ lạc [Am] loài
Anh biết anh sẽ chơi [G] vơi giữa dòng đời
Chẳng biết [Em] anh phải cần thêm bao nhiêu thời gian [Am] nữa
Để cố quên đi một [F] người
Bao đêm anh đã [G] khóc giữa trời
Vì bao nhớ [Em] mong chẳng thể nào [Am] vơi.
Có lẽ anh nên dừng [C] lại
Đôi chân anh đã [G] quá mệt rồi
Dù có bước tới anh cũng vẫn là người [Am] sai
Thôi thì tình mình như [C] thế
Em đã bước đi quá [G] vội vàng
Chỉ còn lại [Em] đây những nỗi đau anh nặng [Am] mang.