Giảm (b)
[Dm]
Tăng (#)
Rồi có một [Dm] ngày [D7] người sẽ bỏ ta [Gm] đi
May mắn quá câu thơ còn ở [Dm] lại
Rồi một [A7] ngày người sẽ bỏ ta [Bb] đi
Núi cô [A7] đơn, sám hối trăng [Dm] thề.
Rồi [Gm] câu thơ cũng bỏ ta đi
Vớt vát [A7] mãi còn nỗi buồn ở [Dm] lại
Ðể một [A7] ngày trong sóng ngàn khơi [Bb] xa
Biển bơ [A7] vơ nhặt nỗi buồn [Dm] về.
Rồi cuối [Gm] cùng nỗi buồn bỏ ta đi
Chở che [C] nắng hoang vu chiều cỏ [A7] dại
Hình như [Gm] gió tìm về năm tháng [A7] cũ
Hát giông dài “Hoa bất tử [Dm] ơi…”