Vòng hợp âm: [Am] [F] [C] [G]
[Am] Xây lên bao vấn [F] vương
Chưa thành hình đã [C] vỡ
Trách móc chẳng thành [G] câu
Ta chờ nhau giữa nỗi đau [Am] dài
Ai thương ai nhớ [F] ai
Trong lòng này đã [C] thấu
Cớ sao, cớ sao, cớ sao xa [G] nhau.
Oh oh [Am] oh
Oh [F] oh
Oh [C] oh
Cớ sao xa [G] nhau.
[Am] Không rõ ràng ! Đó là tình yêu mình chọn lựa
Bên [F] người vì nghịch cảnh , bên nhau khi cần 1 điểm dựa
Thương [C] nhau mình để đó , vì bước không thể xa hơn nữa
Đến không [G] được buông không đành . chẳng cách chi cho vừa
Mình [Am] đặt những hoài nghi khi mắt và môi không chung gối
Hành [F] hạ tinh thần nhau khi biết không thể còn chung lối
Mình dửng [C] dưng với quyết định dù thấy kết quả ngay trước mặt
Để rồi [G] buông tay nhau đau đến cạn cả nước mắt
Chuyện tình [Am] mình thật nghiệt ngã, anh biết chứ !
Nhưng [F] trái tim luôn thắng lý trí tình yêu làm sao có thể chối từ
Cay [C] đắng, xót xa, chưa điều gì mình chưa trải qua
Trừ hạnh [G] phúc ngắn ngủi riêng sự tồi tệ hằng ngày cứ dài ra
Anh [Am] vẫn yêu em , nguyên vẹn như ngày đầu
Chỉ [F] khác là đang phải dối bản thân để mình mãi mãi xa nhau
Gượng [C] cười, tự cứa vào tim của nhau vết sẹo chung
Đúng [G] người, sai thời điểm kết quả đau đớn đến tột cùng
[Am] Xây lên bao vấn [F] vương
Chưa thành hình đã [C] vỡ
Trách móc chẳng thành [G] câu
Ta chờ nhau giữa nỗi đau [Am] dài
Ai thương ai nhớ [F] ai
Trong lòng này đã [C] thấu
Cớ sao, cớ sao, cớ sao xa [G] nhau.
Oh oh [Am] oh
Oh [F] oh
Oh [C] oh
Cớ sao xa [G] nhau.
Có người [Am] thương yêu nhiều năm điểm dừng trước sau không thể ngỏ
Âm [F] thầm dõi theo nhau, vì thói quen ấy không thể bỏ
Dẫu hạnh [C] phúc là mong manh, như bồ công anh bay trong gió
Người vẫn [G] hoài thương mình là 2 mảnh ghép trong đó.
Vì yêu [Am] thôi chưa đủ, em thừa hiểu điều đó mà
Nếu [F] có chăng mình đến được sớm muộn cũng đôi ngã
Nên [C] anh giữ sự im lặng để mình không phải vội xa
Nhưng [G] sự thật là chua xót quá
[Am] Đôi lời thương lời mong nhớ nhau
Nhưng [F] chẳng thể nào lên tiếng
Ta lặng [C] im, gió mưa tơi bời
Bước về [G] nhau nước mắt lại rơi.
Mình cho [Am] nhau hy vọng chưa bao lâu lại vụt tắt
Ngẩng [F] ngơ với duyên phận suốt đời không có nút thắt
Mình dửng [C] dưng với quyết định dù thấy kết quả ngay trước mặt
Để rồi [G] buông tay nhau đau đến cạn cả nước mắt.